logo
  • 🏠 Trang Chủ
  • Truyện Mới
  • Thể Loại
  • Truyện Dài
  • Truyện Sáng Tác
  • Team
Sign in Sign up
Prev
Next
Sign in Sign up
  • 🏠 Trang Chủ
  • Truyện Mới
  • Thể Loại
  • Truyện Dài
  • Truyện Sáng Tác
  • Team

Sign in

Lost your password?

← Back to Hẻm Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Hẻm Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Hẻm Truyện

Chỉ Nghe Tiếng Em - Chương 5

  1. Trang chủ
  2. Chỉ Nghe Tiếng Em
  3. Chương 5
Prev
Next

Tôi tỉnh táo hơn một chút.


Ân Diên Thần gặp ác mộng sao?

 

Tiếng khóc nhỏ dần, thay vào đó là những tiếng thở khó nhọc, như thể đang bị ai đó bóp chặt cổ, sắp không thở nổi.

 

“Ân Diên Thần, anh sao vậy!?”

 

Có kẻ đột nhập vào phòng anh ư? Anh đang gặp nguy hiểm sao?

 

Không nghe thấy tiếng trả lời, tôi vội vàng xỏ đại đôi dép, cầm chổi chạy thẳng đến nhà Ân Diên Thần

 

Vào phòng ngủ, tôi thấy người đàn ông nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa, hai tay nắm chặt cổ áo ngủ, thở dốc trong đau đớn.

 

Trong phòng không có ai khác.

 

Tôi lay lay cánh tay anh ấy:

“Ân Diên Thần, tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại!”

 

Cơ thể anh ấy run lên, đôi mắt mở to. Trong ánh mắt đen nhánh như bầu trời đêm ấy, lấp lánh những giọt nước mắt, tựa như dải ngân hà rơi xuống đáy hồ sâu.

 

Lúc này, Ân Diên Thần giống hệt một chú cún con bị bỏ rơi, từ ánh mắt đến cơ thể đều ướt đẫm, yếu đuối và mong manh, như thể sẽ tan biến trong cơn mưa bất cứ lúc nào.

 

Tôi dùng tay áo lau mồ hôi trên trán anh, dịu dàng hỏi:


“Anh sao vậy? Gặp ác mộng à?”

 

Anh ấy đưa tay ra, ôm chặt lấy tôi.

 

Nửa trên người tôi nằm lên trên người Ân Diên Thần, má áp vào lồng ngực trần trụi. Mùi hương nam tính pha lẫn chút hương tre thoang thoảng xộc thẳng vào mũi, lan đến tận trái tim tôi.

 

Tôi muốn giãy ra, nhưng tiếc rẻ cơ bắp săn chắc này… da thịt mịn màng thế kia…

 

Mũi à, mày phải kiềm chế đấy, lúc này mà chảy máu thì mất mặt lắm!

 

Tôi cố gắng trấn tĩnh, lục lọi hết ngôn từ trong đầu, giọng run rẩy an ủi:

“Ân Diên Thần… đừng sợ, đó chỉ là mơ thôi… không phải thật.”

 

Giọng anh ấy khàn đặc:

“…Sao tôi lại cảm thấy, đó là thật…”

 

Cái giọng trầm này!

Hơn nữa, tôi còn đang áp mặt vào lồng ngực săn chắc.

 

Bộ não tôi hoàn toàn đứng hình, nhưng phần eo thì đang kêu gào khổ sở.

 

“Ơ… bạn trai, anh có thể buông em ra trước được không? Cái eo già của em… sắp gãy rồi.”

 

Ân Diên Thần xoay người, kéo tôi cùng ngã xuống giường.

 

Dù vậy, tôi vẫn bị giam cầm trong vòng tay rộng lớn. Ân Diên Thần vùi mặt vào tóc tôi, khẽ thì thầm:

“Xin em, tối nay ở lại với tôi, được không?”

 

Tôi bật dậy như một lò xo:

“Sao anh lại có thể như vậy?”

“Đã là bạn trai rồi thì sao lại phải xin bạn gái ở lại chứ!?”

“Đây là nghĩa vụ của em mà!”

 

Nói xong, tôi ngồi bên mép giường, nghiêm túc hỏi han:

“Anh có cần uống nước nóng không?”

“Anh có cần mát-xa không?”

“Anh có muốn nghe ru ngủ không?”

“Anh có cần…”

 

“Lâm Ân Ân.” Ân Diên Thần bỗng ngắt lời.

 

“Hả?”

 

“Em… chỉ vì tiền thôi sao?”

Trán Ân Diên Thần còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi mắt như đọng hơi nước, toát lên vẻ yếu đuối càng làm người ta không nỡ từ chối.

 

Tôi khựng lại trong giây lát… Tôi, thực sự chỉ vì tiền thôi sao?

 

“Tất! Nhiên! Là! Vì!”

 

Tôi nhấn mạnh từng chữ, dứt khoát trả lời.

 

Đôi mắt anh ấy thoáng hiện vẻ thất vọng:

 

“Biết rồi.”

 

Tôi giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, chớp mắt như chờ lệnh chỉ huy tiếp theo.

 

Ân Diên Thần im lặng khá lâu, rồi mới từ tốn nói:

“Pha cho tôi một ly sữa nóng 45,3 độ, điều chỉnh điều hòa xuống 26,8 độ.”

“Chăn ướt rồi, đổi cho tôi một cái chăn lụa tơ tằm khác, và, phòng này có ma, em phải ngồi đây niệm kinh cả đêm, không được ngủ.”

“Sáng mai, trước khi tôi dậy 15 phút, chuẩn bị cho tôi một bồn tắm nước không chứa clo.”

 

“………………”

 

Nói xong, Ân Diên Thần quay đầu ngủ thẳng một giấc.

 

Tôi…

Tôi siết chặt nắm đấm, cố gắng giữ nụ cười trên môi.

 

Sợ rằng ngày mai tôi không còn cười nổi nữa.

 

Ân Diên Thần vẫn nằm đó, lưng hơi căng cứng, hơi thở phập phồng như đang rất tức giận.

 

Tại sao?

Sao anh ta còn tức giận hơn tôi được?

 

Tôi hậm hực đá bay đôi dép, trèo lên giường.

 

“Tiền này bà đây không kiếm nữa! Mai anh cứ sa thải tôi đi! Giờ tôi đi ngủ!”

 

Tôi quay lưng, nằm sát vào Ân Diên Thần, chỉ cách một lớp chăn mỏng, tim tôi đập loạn nhịp như muốn phá tung lồng ngực.

 

Lạ thật, nhưng tên đáng ghét này không hề làm khó tôi thêm, cơ thể căng cứng cũng dần thả lỏng. Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng thở đều trong không gian tĩnh lặng.

 

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi cảm giác… bị siết chặt.

 

Không biết từ lúc nào, tôi đã bò vào trong chăn, nửa thân trên bị cánh tay Ân Diên Thần ôm chặt lấy, còn đang ngủ rất ngon lành.

 

13.

 

Khi tôi mở mắt lần nữa, ánh sáng đã tràn ngập khắp phòng.

 

Không khí thoang thoảng mùi cháo hải sản thơm lừng, làm tôi tỉnh dậy với một vệt nước miếng bên khóe miệng.

 

Bước ra khỏi phòng ngủ, tôi ngay lập tức thấy một người đàn ông đang bận rộn trong bếp.

 

Người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, thắt chiếc tạp dề màu xám quanh eo, tay cầm xẻng đảo thức ăn, bên cạnh là nồi cháo đang sôi lục bục.

 

“Ân Diên Thần?”

 

Anh ấy quay đầu lại, mỉm cười với tôi, nụ cười dịu dàng như gió xuân:

“Bữa sáng hôm nay là cháo hải sản, càng tôm hấp, và món em thích nhất – bánh bao nhân sữa trứng.”

 

Tôi đứng sững.


Đây là “kim chủ” của tôi sao!?

 

Không phải đáng lẽ tôi mới là người phải dậy sớm đi chợ, nấu nướng xong xuôi rồi hí hửng mang qua cho ông chủ của mình à?


Chúng tôi đổi vai nhau rồi sao!?

 

Không được, không được! Tôi phải nói rõ chuyện này với anh ấy, nếu không cầm tiền mà không làm gì, tôi thấy không yên tâm chút nào.

 

“Ân Diên Thần, mỗi tháng em nhận của anh…”

 

Ân Diên Thần lườm tôi một cái, ánh mắt đầy cảnh cáo:

“Im ngay.”

 

Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng, thôi được, chịu thua!

Dù sao thì vừa có tiền, lại vừa được hưởng đặc quyền của bạn gái cao cấp, tôi cũng chẳng thiệt thòi gì.

 

Tôi bĩu môi nhìn bóng lưng cao lớn, quay người lại thì va phải chiếc tủ thấp, làm chiếc bình hoa lớn trên đó rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tiếng “choang” vang lên làm tim tôi suýt nhảy ra ngoài.

 

Xong rồi, xong rồi!

Cái bình này có phải đồ đắt tiền không? Hay là cổ vật đấy? Trời ơi, ba mươi vạn tôi vừa kiếm được liệu có bay đi luôn không!?

 

Nhưng Ân Diên Thần lại như chẳng nghe thấy gì, vẫn chăm chú đảo thức ăn như không có chuyện gì xảy ra.

 

Chẳng lẽ tiếng nấu ăn át mất âm thanh à?

 

Tôi nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này.


Chiếc bình vỡ tạo ra tiếng động lớn thế kia, người điếc cũng phải giật mình, làm sao anh có thể không nghe thấy được?

 

Không lẽ… anh ấy thật sự bị điếc sao?

 

Bất chợt, những hình ảnh trong khoảng thời gian ở bên anh hiện lên trong đầu tôi:


Ra hiệu để giao tiếp với chú tài xế, hoàn toàn không phản ứng với tiếng chuông điện thoại của tôi, chưa bao giờ nói chuyện với ai ngoài tôi…


Những phản ứng có vẻ hơi chậm chạp đó.

 

Nhưng rõ ràng anh ấy nghe được lời tôi nói mà?

 

“Ân Diên Thần…?”

 

Anh ấy đã nấu xong món ăn, tắt bếp và máy hút khói, quay lại nhìn tôi:

 

“Nhanh thế, đã rửa mặt xong rồi à?”

 

Điện thoại của tôi đang bật nhạc ở mức âm lượng lớn nhất, âm thanh vang đến mức tôi phải nhăn mày, nhưng hình như anh ấy hoàn toàn không nhận ra.

 

“Anh… anh có phải… không nghe thấy gì không?”

 

Anh khựng lại một chút, rồi khóe miệng nhếch lên, nụ cười thoáng chút cay đắng mà khó nhận ra:

“Cuối cùng, em cũng nhận ra rồi à.”

 

14.

 

“Đúng vậy, tôi không nghe thấy mọi âm thanh.”

 

“Nhưng mà…”

 

“Nhưng, tôi lại nghe được giọng của em.”

 

Tôi cầm chiếc muỗng, nhẹ nhàng gõ vào bát một tiếng.

 

Ân Diên Thần lắc đầu: “Tiếng đó tôi cũng không nghe được, nên… tôi không thể tự lái xe, lúc nào bên cạnh cũng cần có người.”

 

Ngay lúc đó, tôi bất chợt nhớ đến tin tức trên báo chí: ‘Cậu cả nhà họ Ân bị khuyết tật.’

 

“À!”

Hóa ra là vì vậy nên anh mới không thể tiếp quản tập đoàn nhà họ Ân.

 

Tôi lén liếc anh một cái, lòng dâng lên chút áy náy.

Thì ra, không phải vì anh không đủ khả năng… mà vì không còn cách nào khác.

 

“Đang nghĩ gì vậy?”

 

Tôi cười gượng hai tiếng: “Không có gì… chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm ý mà.”

 

Ân Diên Thần nheo mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề:

“Anh bị điếc bẩm sinh sao?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 5"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Hẻm Truyện Logo

Toàn bộ nội dung và hình ảnh trên Hẻm Truyện được bên thứ ba đăng tải. Nếu có bất kỳ thắc mắc nào, đặc biệt là liên quan đến bản quyền hoặc các vấn đề khác, xin vui lòng liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ và xử lý trong thời gian sớm nhất. Mọi thông tin xin liên hệ fanpage: Hẻm Truyện.

© 2025 Hẻm Truyện. All rights reserved.

Sign in

Lost your password?

← Back to Hẻm Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Hẻm Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Hẻm Truyện